Thứ Tư, 2 tháng 12, 2009

Vĩnh biệt Nhà báo, nhà thơ Đặng Ngọc Khoa !

Vĩnh biệt Đặng Ngọc Khoa lãng du !
Đặng Ngọc Khoa là một tay nhà báo lãng du và phóng khoáng. Bạn đọc không lạ những phóng sự xuyên Việt, thậm chí xuyên Đông Dương của anh trên Thanh Niên. Một Đặng Ngọc Khoa trường kì theo đuổi lối viết phóng sự đặc tả bay bướm nhưng khá mạch lạc. Ở lĩnh vực thơ, anh lại hoàn toàn khác. Thơ anh ngắn gọn và dễ cảm thụ. Một bài thơ ngắn mà Đặng Ngọc Khoa viết về mẹ khi về thăm quê chiều mùng Hai tết, làm nhiều người xúc động. Đó là bài thơ Nhớ mẹ. Mới hôm nào bên bờ biển Phan Thiết, anh đọc cho tôi nghe trong tiếng đệm đàn réo rắt của nhạc sĩ Diệp Chí Huy.

Ngày Tết
đi qua hàng trầu cau
bỗng nhớ
Mẹ ta xưa ăn trầu môi đỏ
Cái cối xay
Cái ông bình vôi
Còn hằn dấu vân ngón cái.
Một người mẹ Quảng Nam như bao người mẹ khác. Nhưng khi nhớ về mẹ, Khoa nhớ đến những kỉ vật rất đỗi thân quen: Vườn trầu, cối ngoáy trầu, bình vôi. Nó thân quen đến mức anh còn nhìn thấy cả dấu vân tay của mẹ mình dính trên cối trầu !
Dù trăm năm, hay nghìn năm, nếu không còn mẹ thì ta cũng chỉ như một cánh cò lẻ loi trên cánh đồng mồ côi. Một triết lý sống mà anh nhắc lại, không bao giờ là cũ.
Chiều mùng Hai tết, Khoa có cảm giác hẫng hụt khi về thăm quê mà không còn nhìn thấy mẹ. Một hình ảnh thật xúc động khi tác giả viết:
Chiều mùng Hai
Con một mình về quê
Tay cầm miếng trầu
lặng lẽ.
Biết tìm đâu đôi bàn tay mẹ.
Đặt lên chữ hiếu muộn màng !
Nỗi nhớ mẹ của Đặng Ngọc Khoa càng trở nên day dứt, khôn nguôi. Nó thể hiện đầy đủ dù chỉ trong hai câu thơ cuối bài. Mẹ, với ai cũng là điều thiêng liêng và cao cả. Không có nỗi đau nào bằng nỗi đau không còn mẹ. Sự hối hận muộn màng của đứa con xa quê càng làm tứ thơ sâu hơn trong cảm xúc. Phải chăng những năm phiêu bạt đã làm nên một Đặng Ngọc Khoa trong cốt cách của bài thơ này. Hôm nay, Đặng Ngọc Khoa đã trở về với mẹ. Anh đã về để têm trầu cho mẹ trong những ngày đông giá rét này. Phan Thiết nhớ anh những ngày săn voi Tánh Linh đầy khí thế. Thôi anh đi nhẹ nhàng nhé “đại ca tóc dài” của em . Vĩnh biệt anh !
Quế Hà (Như một nén nhang trầm tiễn đưa anh về têm trầu cho mẹ !)

1 nhận xét:

Unknown nói...

Được tin anh ra đi Tôi chỉ biết nói lời giản dị chân thành nhất "Vô cùng thương tiếc"một người đồng hương(Thôn An Trạch Xã Hòa Tiến , Hòa Vang,TPĐN). Anh là Bạn của bạn Tôi (anh Lê Hải.Cũng có chút dính líu cơ quan củ (BTN).
No man is an island,entire of itself.
Every man is a piece of the continent , apart of the main.
....................
....................
Any man's death dininishes me, because I am involved in man kind.
And there fore never send send to Know for whom the bell tolls, it tolls for thee.(Chuông nguyện hồn ai - John Donne)
TRƯƠNG SỎI (Nguyên GĐ Nhà in Thanh niên Đà Nẵng)