Thứ Ba, 17 tháng 11, 2009

Nhớ bục giảng !

Vậy là đúng 5 năm mình xa bục giảng. Hình ảnh viên phấn, cái bảng đen và chiếc cặp luôn xách bên mình khi đến trường... giờ đã trở thành dĩ vãng. Bây giờ, thay vào chiếc cặp là chiếc máy tính xách tay, máy ảnh, máy ghi âm.... luôn theo mình trong suốt 5 năm qua.
Năm năm xa mái trường, nhưng hình ảnh về những khuôn mặt học trò ở vùng quê nghèo luôn là những kỉ niệm đẹp nhất trong cuộc đời tuổi trẻ của mình.
Còn nhớ vào năm 1986, khi một mình mình dám đương đầu với một thôn bản trắng trường, trắng lớp ở một xã dân tộc của huyện Bắc Bình. Khi ấy có khi gần hai tháng mới ra phố chỉ để ...cắt tóc vì tóc quá dài. Nhưng học trò rẫy của mình mỗi ngày một đông hơn. Gìơ thì hơn 70 đứa trẻ ngày nào đã con bồng con bế, có đứa mặt còn già khằng hơn cả mình. Khi gặp mặt, điều hạnh phúc nhất là tụi chúng luôn nhớ mình không phải vì mình hay...đánh tụi chúng mà chúng còn nhớ thầy vì thầy dí dỏm và....hát hơi bị hay !!! Dù có đứa bây giờ chỉ là anh nông dân, có đứa là sĩ quan công an, Biên phòng, cá biệt có em đã làm chủ tịch....xã, nhưng chúng luôn vui vẻ và luôn nhớ đến mình. Hôm rồi đến cơ quan công an, có một anh sĩ quan kêu tên thật của mình là thầy. Giật mình, té ra hắn là học trò cũ. May mà có nó chứ không thì hôm đó mình khó lòng mà moi được tin tức gì...
Sau 18 năm dạy học, cuộc đời làm thầy cho mình nhiều thứ. Nhưng thứ quí giá nhất là tình thầy trò đã ăn sâu vào tiềm thức của những tháng năm trẻ tuổi đầy sôi nổi. Xa quê hơn 20 năm, đến xứ người, còn điều gì quí hơn là tình cảm của mọi người dành cho mình, dù đến hôm nay mình vẫn chẳng một tấc đất cắm dùi...!
Dù đã xa nghề dạy học 5 năm, nhưng mỗi khi đến ngày Nhà giáo Việt Nam (dù chỉ ngắm nhờ hoa của cô giáo vợ) thì mình vẫn cảm thấy trong lòng dâng lên niềm vui kì lạ. Cuộc đời ai chẳng có một người thầy để nhớ. Đời người ai chẳng từng là học sinh vỡ lòng... điều đó quí giá vô cùng đối với mình.
Những ngày này, muốn trở lại thăm những ngôi trường mình từng dạy học, muốm thăm những đồng nghiệp khắp mọi nơi dù có người đã trở thành sếp, có người vẫn bộn bề những lo toan. Và đặc biệt, muốn thăm lại ngôi trường xưa mình từng học ở quê (Trường THPT Phù Ninh- Phú Thọ)....Nhưng cuộc đời cứ như những thác ghềnh. làm sao mọi ước muốn đều có thể trở thành hiện thực. Vài dòng miên man cảm xúc. Xin chúc các thầy cô, các cựu đồng nghiệp có một nụ cười tươi bên những đoá hoa hồng tươi thắm của ngày 20.11 năm nay.....
Vậy là đúng 5 năm mình xa bục giảng. Hình ảnh viên phấn, cái bảng đen và chiếc cặp luôn xách bên mình khi đến trường... giờ đã trở thành dĩ vãng. Bây giờ, thay vào chiếc cặp là chiếc máy tính xách tay, máy ảnh, máy ghi âm.... luôn theo mình trong suốt 5 năm qua.
Năm năm xa mái trường, nhưng hình ảnh về những khuôn mặt học trò ở vùng quê nghèo luôn là những kỉ niệm đẹp nhất trong cuộc đời tuổi trẻ của mình.
Còn nhớ vào năm 1986, khi một mình mình dám đương đầu với một thôn bản trắng trường, trắng lớp ở một xã dân tộc của huyện Bắc Bình. Khi ấy có khi gần hai tháng mới ra phố chỉ để ...cắt tóc vì tóc quá dài. Nhưng học trò rẫy của mình mỗi ngày một đông hơn. Gìơ thì hơn 70 đứa trẻ ngày nào đã con bồng con bế, có đứa mặt còn già khằng hơn cả mình. Khi gặp mặt, điều hạnh phúc nhất là tụi chúng luôn nhớ mình không phải vì mình hay...đánh tụi chúng mà chúng còn nhớ thầy vì thầy dí dỏm và....hát hơi bị hay !!! Dù có đứa bây giờ chỉ là anh nông dân, có đứa là sĩ quan công an, Biên phòng, cá biệt có em đã làm chủ tịch....xã, nhưng chúng luôn vui vẻ và luôn nhớ đến mình. Hôm rồi đến cơ quan công an, có một anh sĩ quan kêu tên thật của mình là thầy. Giật mình, té ra hắn là học trò cũ. May mà có nó chứ không thì hôm đó mình khó lòng mà moi được tin tức gì...
Sau 18 năm dạy học, cuộc đời làm thầy cho mình nhiều thứ. Nhưng thứ quí giá nhất là tình thầy trò đã ăn sâu vào tiềm thức của những tháng năm trẻ tuổi đầy sôi nổi. Xa quê hơn 20 năm, đến xứ người, còn điều gì quí hơn là tình cảm của mọi người dành cho mình, dù đến hôm nay mình vẫn chẳng một tấc đất cắm dùi...!
Dù đã xa nghề dạy học 5 năm, nhưng mỗi khi đến ngày Nhà giáo Việt Nam (dù chỉ ngắm nhờ hoa của cô giáo vợ) thì mình vẫn cảm thấy trong lòng dâng lên niềm vui kì lạ. Cuộc đời ai chẳng có một người thầy để nhớ. Đời người ai chẳng từng là học sinh vỡ lòng... điều đó quí giá vô cùng đối với mình.
Những ngày này, muốn trở lại thăm những ngôi trường mình từng dạy học, muốm thăm những đồng nghiệp khắp mọi nơi dù có người đã trở thành sếp, có người vẫn bộn bề những lo toan. Và đặc biệt, muốn thăm lại ngôi trường xưa mình từng học ở quê (Trường THPT Phù Ninh- Phú Thọ)....Nhưng cuộc đời cứ như những thác ghềnh. làm sao mọi ước muốn đều có thể trở thành hiện thực. Vài dòng miên man cảm xúc. Xin chúc các thầy cô, các cựu đồng nghiệp có một nụ cười tươi bên những đoá hoa hồng tươi thắm của ngày 20.11 năm nay.....
Vậy là đúng 5 năm mình xa bục giảng. Hình ảnh viên phấn, cái bảng đen và chiếc cặp luôn xách bên mình khi đến trường... giờ đã trở thành dĩ vãng. Bây giờ, thay vào chiếc cặp là chiếc máy tính xách tay, máy ảnh, máy ghi âm.... luôn theo mình trong suốt 5 năm qua.
Năm năm xa mái trường, nhưng hình ảnh về những khuôn mặt học trò ở vùng quê nghèo luôn là những kỉ niệm đẹp nhất trong cuộc đời tuổi trẻ của mình.
Còn nhớ vào năm 1986, khi một mình mình dám đương đầu với một thôn bản trắng trường, trắng lớp ở một xã dân tộc của huyện Bắc Bình. Khi ấy có khi gần hai tháng mới ra phố chỉ để ...cắt tóc vì tóc quá dài. Nhưng học trò rẫy của mình mỗi ngày một đông hơn. Gìơ thì hơn 70 đứa trẻ ngày nào đã con bồng con bế, có đứa mặt còn già khằng hơn cả mình. Khi gặp mặt, điều hạnh phúc nhất là tụi chúng luôn nhớ mình không phải vì mình hay...đánh tụi chúng mà chúng còn nhớ thầy vì thầy dí dỏm và....hát hơi bị hay !!! Dù có đứa bây giờ chỉ là anh nông dân, có đứa là sĩ quan công an, Biên phòng, cá biệt có em đã làm chủ tịch....xã, nhưng chúng luôn vui vẻ và luôn nhớ đến mình. Hôm rồi đến cơ quan công an, có một anh sĩ quan kêu tên thật của mình là thầy. Giật mình, té ra hắn là học trò cũ. May mà có nó chứ không thì hôm đó mình khó lòng mà moi được tin tức gì...
Sau 18 năm dạy học, cuộc đời làm thầy cho mình nhiều thứ. Nhưng thứ quí giá nhất là tình thầy trò đã ăn sâu vào tiềm thức của những tháng năm trẻ tuổi đầy sôi nổi. Xa quê hơn 20 năm, đến xứ người, còn điều gì quí hơn là tình cảm của mọi người dành cho mình, dù đến hôm nay mình vẫn chẳng một tấc đất cắm dùi...!
Dù đã xa nghề dạy học 5 năm, nhưng mỗi khi đến ngày Nhà giáo Việt Nam (dù chỉ ngắm nhờ hoa của cô giáo vợ) thì mình vẫn cảm thấy trong lòng dâng lên niềm vui kì lạ. Cuộc đời ai chẳng có một người thầy để nhớ. Đời người ai chẳng từng là học sinh vỡ lòng... điều đó quí giá vô cùng đối với mình.
Những ngày này, muốn trở lại thăm những ngôi trường mình từng dạy học, muốm thăm những đồng nghiệp khắp mọi nơi dù có người đã trở thành sếp, có người vẫn bộn bề những lo toan. Và đặc biệt, muốn thăm lại ngôi trường xưa mình từng học ở quê (Trường THPT Phù Ninh- Phú Thọ)....Nhưng cuộc đời cứ như những thác ghềnh. làm sao mọi ước muốn đều có thể trở thành hiện thực. Vài dòng miên man cảm xúc. Xin chúc các thầy cô, các cựu đồng nghiệp có một nụ cười tươi bên những đoá hoa hồng tươi thắm của ngày 20.11 năm nay.....

Ngày Nhà giáo Việt Nam muôn năm !

Ngày Nhà giáo VN mãi mãi đẹp nhất !