Chủ Nhật, 26 tháng 4, 2009

Gặp Nguyễn Việt Chiến ở Mũi Né !


Sau bao ngày tháng trong lao tù, Nguyễn Việt Chiến trở về với cuộc sống của người bình thường như bao người bình thường khác. Anh vừa có một chuyến thăm tất cả những người đồng nghiệp, bạn bè trên khắp mọi miền của đất nước.

Vừa đến Phan Thiết, anh gọi tôi ngay. Bên cái quán có tên Sóng Biển dạt dào sóng vỗ ngay bờ biển Phan Thiết, anh nắm chặt tay tôi. Tôi mừng ôm lấy anh trướcc sự ngỡ ngàng của mấy em phục vụ quán nhậu nổi tiếng hải sản thơm ngon này. Vừa gặp nhau, anh chìa cho tôi xem ngay tờ báo Văn Nghệ vừa mới đăng bài thơ của anh có tựa đề “Những ngôi chùa trong đêm”. Anh không hề biết rằng tôi đã đọc nó ngay ngày tờ Văn Nghệ xuất bản. Đây là tác phẩm đầu tiên của anh sau khi được trở về. Với mái tóc đen nhánh (tóc nhuộm), đôi mắt sáng long lanh, dáng vẻ hơi gầy ,cao nhưng nhanh nhẹn của tay phóng viên nội chính ngày nào, anh bảo : Đấy thơ trong tù đấy. Nhưng chú thấy có tù tội chỗ nào đâu !

Quả thật, bài thơ toát lên một ý chí kiên cường của một người từng trải nghiệm cuộc sống. Thơ anh hằn lên một nỗi buồn, nhưng làm cho người đọc nhận ra khí phách dũng cảm và đầy chất nhân văn khi anh nhắc đến mẹ. “bóng mẹ in trên vách thời gian/như pho tượng tạc bằng nước mắt/….Những pho tượng trầm ngâm trên bệ đá/ Các ông có thể bị cảm lạnh/ Vì dưới mái đêm này/ Chỉ còn duy nhất một ngọn nến mong manh….” . Ngọn nến mong manh ấy chính là niềm hi vọng vào ánh sáng của mặt trời !
Anh là thế, từ : Đất Nước, Những Con ngựa trong đêm, Chớm Xưa…và bây giờ là Những ngôi chùa trong đêm

***


Dù đã chuẩn bị cho anh phòng ngủ trong một Resort 4 sao ở Mũi Né, nhưng anh nhất định không chịu ngủ ở đó với lí do “tốn kém tiền bạc”. Suốt một buổi chiều nằm phơi mình bên bãi cát dài bên Resort thuộc diện đẹp nhất Mũi Né, Nguyễn Việt Chiến đã cùng tôi ôn lại khá nhiều câu chuyện về sự sống, về sự mất, còn và sự hi sinh trong cái gọi là nhân- bản- thiện của con người. Về tuổi tác, tôi kém anh hơn chục tuổi; về nghiệp vụ báo chí, kể cả văn chương, tôi chỉ là học trò của anh mà thôi. Nhưng anh chưa một lần cao giọng nói mình là bậc thầy của ai cả. Có người bảo anh chỉ cần viết lại những câu chuyện mà anh nghĩ trong mấy tháng tù cũng kiếm nhiều tiền hơn cả lương mà Báo Thanh Niên trả cho anh.
Thậm chí có người còn mời anh viết cho ai, ai đó sẽ được trả tiền rất cao. Nhưng anh bảo, mình không thể "phản bội" bất cứ ai, nhất là những người từng ngày đêm lo lắng cho mình và cả gia đình mình. “Với mình, Báo Thanh Niên là tổ ấm”.

Nguyễn Việt Chiến là người luôn giữ lời hứa. Ngay trước lúc bị bắt vài ngày, anh hẹn sẽ uống rượu và đọc thơ với tôi ở Mũi Né. Nhưng cuộc đời cứ như những Tiếng Mõ Trong Đêm…. Rồi mãi đến hôm nay, lời hứa của anh với tôi mới thành hiện thực. Gặp anh, không ai có thể biết con người này từng có mấy tháng gian khổ trong tù với vụ án lừng lẫy “PMU 18”. Anh tinh thông và rất yêu đời. Anh nói trong thời gian nghỉ tạm này sẽ cố gắng cho ra thêm nhiều bài thơ nữa.

Chúc anh có nhiều bài thơ hay, nhiều truyện ngắn đẹp anh Chiến nhé.

Q.H

Không có nhận xét nào: